Nuôi Vợ Để Yêu
Phan_8
Nhuế Lập Ngôn nghiêm mặt, “Tiểu Hinh, chú đã nói rồi, chú là người theo chủ nghĩa độc thân, hơn nữa chú vẫn chờ Nhuế Diệp quen với công ty, nhận lấy công ty, như vậy chú có thể du lịch vòng quanh thế giới.”
“Chú, cái gì mà không kết hôn, đến lúc chú già thì làm thế nào? Mặc dù có A Diệp và cháu, nhưng vẫn cần một người bầu bạn!” Ninh Hinh Nhi phản bác.
Con bé này, nói đạo lý thì như vậy, Nhuế Lập Ngôn chỉ có thể im lặng, thông minh chuyển đề tài, tránh mình bị “khuyên” phải kết hôn với một người phụ nữ, “Khụ, Tiểu Diệp, chuyện công ty thế nào rồi?”
Biết chú chỉ hỏi qua, nhưng Nhuế Diệp vẫn nghiêm túc trả lời: “Nói chung không có vấn đề gì ạ.”
“Ừ, vậy được rồi, chờ cháu quen với công ty, chú sẽ giao cho cháu.” Giọng Nhuế Lập Ngôn rất vui sướng.
Nhuế Diệp không nói gì, tiếp tục bóc tôm, nhưng Ninh Hinh Nhi không vui, “Chú à, tại sao chú lại giao hết cho A Diệp tiếp quản, anh ấy sẽ rất bận.” Bây giờ cô chỉ có thể thấy anh vào buổi tối, nếu anh bận hơn, có lẽ về sau cô sẽ trở thành oán phụ khuê phòng mất.
“Chú bận tối mắt tối mũi, cũng chưa thấy cháu đau lòng cho chú.” Nhuế Lập Ngôn cười nhạo.
“Chú!” Ninh Hinh Nhi nũng nịu, Nhuế Diệp cũng cười theo, thấy ánh mắt “oán phụ khuê phòng” của cô, mới ngưng cười.
“Hinh Nhi, vậy em đến công ty giúp anh đi.” Như vậy ngày ngày anh có thể thấy cô.
“Có thể, nhưng em còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, không thể hôm nào cũng đến công ty.” Cô suy nghĩ cẩn thận, “Em nghĩ ra rồi, em sẽ học trong một ngày hoặc nửa ngày, như vậy em sẽ có nhiều thời gian.”
Nghe họ nói, Ninh Hinh Nhi biết cô học ngành quản lý, đợt trước nghỉ hè nên được nghỉ, nói vậy lúc đầu cô chọn ngành quản lý, cũng vì Nhuế Diệp thôi.
Nhuế Diệp chỉ cười không nói, mục đích anh muốn cô tới công ty chỉ để anh thấy cô, tránh những ánh mắt mê mẩn của mấy tên đàn ông nhìn cô, dưới mắt anh, xem ai dám đụng cô!
“Vậy em sẽ làm gì?” Ninh Hinh Nhi không có kinh nghiệm đi làm, cho nên khá lạ lẫm.
Đối mặt với vấn đề tò mò của vợ yêu, Nhuế Diệp ngoan ngoãn trả lời: “Trợ lý của ngài Nhuế.”
“Oa, nghe tuyệt quá!” Ninh Hinh Nhi cười vui vẻ.
Nhuế Lập Ngôn chọc phá, “Không phải là em gái sai vặt sao.”
“A!” Ninh Hinh Nhi bị dọa, “A Diệp, anh xem thường em quá, dù sao em cũng là sinh viên giỏi của ngành quản lý, anh lại xem thường em, đáng ghét!”
Nhuế Diệp vừa nghe, giả bộ không có gì hỏi ngược lại: “Tại sao em biết em là sinh viên giỏi ngành quản lý?”
“Mấy dâu phụ lần trước đó, họ luôn nói em vừa đẹp vừa tốt số, thành tích học tập rất tốt, nhân duyên cũng tốt, rất nhiều người theo đuổi, bây giờ còn gả cho một người đàn ông có tiền, về sau em phải giới thiệu giúp họ.” Cô không nghi ngờ gì, nói thẳng.
“Nhưng em không giới thiệu giúp họ đâu.” Cô nghịch ngợm le lưỡi, “Em ghét nhất làm bà mai.”
Câu trả lời của cô làm Nhuế Diệp yên tâm hơn, “Sao? Vậy em chắc chắn mình vẫn nhớ những kiến thức mình học?”
Ninh Hinh Nhi dùng ánh mắt không chịu nổi nhìn anh, “Làm ơn đi, người ta mất trí nhớ, không phải bị ngốc, lúc đầu quá lo, quá sợ, có số việc không nhớ nổi, nhưng những kiến thức trước kia em học đang mọc nấm trong đầu em này.”
Quả thật, bác sĩ cũng nói như vậy, để cô tiếp xúc nhiều với những thứ trước kia, có lẽ cô sẽ nhớ ra nhanh hơn, đột nhiên lòng anh căng thẳng, mặc dù anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mỗi lần thấy cô sắp khôi phục trí nhớ, anh trở nên mâu thuẫn, vì anh lo lắng cô nhớ ra trước đây anh đã đối xử với cô thế nào, quên mất hiện tại anh rất tốt ……….
“A Diệp, A Diệp!” Ninh Hinh Nhi kêu anh nhiều lần, anh cũng không có phản ứng, “Anh làm sao vậy?”
“Không sao.” Nhuế Diệp cười dịu dàng.
Nhuế Lập Ngôn yên lặng ăn cơm, từ nhỏ cô dâu mới này đã không làm ông yên tâm, để người đàn ông vừa làm cha vừa làm mẹ như ông nuôi con nhất thời, lo lắng một đời.
Sau khi ăn xong, Ninh Hinh Nhi nói muốn cắt trái cây cho họ ăn, Nhuế Lập Ngôn thấy thời cơ đến nên kéo Nhuế Diệp đến góc.
“Cháu đang lo lắng gì vậy?” Nhuế Lập Ngôn đi thẳng vào vấn đề.
“Chú, cháu cũng không biết.” Nhuế Diệp không biết làm thế nào hinh dung tâm trạng của mình.
“Cháu đó, cháu còn không biết tính Tiểu Hinh sao? Con bé yêu hận rõ ràng, chắc chắn sẽ không giận cháu.” Nhuế Lập Ngôn trách mắng.
“Cháu không biết.” Nhuế Diệp cúi đầu.
“Cháu nghĩ xem, Tiểu Hinh muốn gì nhất? Là cháu! Còn cháu, đã là chồng con bé, cháu còn sợ gì? Sợ con bé không nhớ cháu? Các cháu đã kết hôn rồi, con bé vui còn không kịp, cùng lắm sau khi khôi phục trí nhớ, giận cháu, dù sao chú đảm bảo không mười ngày thì nửa tháng sau, con bé sẽ tha thứ cho cháu.”
“Thật sao?” Đơn giản vậy sao?
“Dĩ nhiên, cháu không có lỗi với nó, lỗi duy nhất của cháu là không nói cho nó biết, cháu yêu nó!” Mặc dù điều này đã làm Ninh Hinh Nhi khóc chết đi sống lại, nhưng bây giờ không phải lúc đổ thêm dầu vào lửa.
“Chú, cảm ơn chú.” Nhuế Diệp vẫn tự trách, đối với lời khuyên tốt bụng của chú, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng cảm ơn chú từ trong lòng.
Chú vì nhà họ Nhuế, vì anh, trả giá quá nhiều, không phải một thời gian, mà là hơn mười năm! Con người có bao nhiêu lần mười năm!
“Được rồi, cháu tự nghĩ kỹ đi.” Nhuế Lập Ngôn vỗ vai anh.
“Chú à, cháu cảm thấy Hinh Nhi nói đúng, chú nên tìm bạn đời đi.” Anh và Ninh Hinh Nhi sẽ hiếu thuận với chú, nhưng cô nói rất đúng, về sau chú sẽ hi vọng có một người bầu bạn, hai người tay trong tay sống nửa đời còn lại, đó mới là chuyện tốt.
“Cháu thật sự đã ăn quá nhiều nước miếng của Tiểu Hinh rồi, còn dám khuyên chú.” Nhuế Lập Ngôn không lưu tâm lắc đầu, “Chuyện của chú hai đứa đừng quan tâm.”
Nhuế Diệp cười bất đắc dĩ, chú thật sự càng già càng nói bậy, cái gì là “Anh ăn
nước miếng của Tiểu Hinh quá nhiều.”
“Ăn trái cây thôi.” Giọng nói đầy sức sống của Ninh Hinh Nhi truyền tới.
“Đi thôi.” Hai người đi về phòng khách.
Ninh Hinh Nhi vừa để trái cây xuống, đột nhiên mắt tối lại, cô lắc đầu, thấy Nhuế Diệp và chú đi tới, sắc mặt Nhuế Diệp hơn nặng nề, có chuyện gì sao?
Cô muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện tim mình ngột ngạt, thật khó chịu, hoa mắt chóng mặt, vội vàng bám vào ghế salon, cơ thể ngã xuống, một cánh tay mạnh mẽ kịp thời ôm lấy cô, mà hai mắt cô đã nhắm lại, ngất đi.
“Hinh Nhi…”
Ai đang gọi cô? Là A Diệp sao?
“Bác sĩ, có chuyện gì vậy?” Đợi bác sĩ khám xong cho Ninh Hinh Nhi, Nhuế Diệp liền hỏi.
“Ngài Nhuế, cậu bình tĩnh lại đã, tôi mới có thể nói rõ với cậu.” Mặt bác sĩ không đổi, tình huốn này ông đã gặp nhiều, tập mãi thành quen rồi, nhưng ông hy vọng người thân nên tỉnh táo, đừng quá kích động, nếu không không giúp gì được.
Nhuế Diệp nghe vậy, lập tức yên lặng, nghe lời bác sĩ, hít sâu một hơi để mình tỉnh táo hơn, lại hỏi: “Bác sĩ, cô ấy có sao không?”
“Tôi nhới lần trước tôi nói với cậu, vì cô ấy bị thươngở đầu nên tạm thời mất trí nhớ, nhưng vừa kiểm tra, tôi phát hiện trong đầu cô ấy có máu tụ, vì máu tụ đè lên dây thần kinh nên cô ấy mới mất trí nhớ.
“Máu tụ? Cần phẫu thuật sao? Nguy hiểm không?” Nhuế Lập Ngôn nắm được mấy từ then chốt.
“May mắn khối máu rất nhỏ, phẫu thuật cũng không có vấn đề gì.”
“Vậy thì tốt.” Nhuế Lập Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nhưng Nhuế Diệp vẫn nghiêm mặt, “Tiểu Diệp, bác sĩ nói Tiểu Hinh không sao, cháu…”
“Bác sĩ.” Nhuế Diệp mở miệng, “Không nguy hiểm, vậy sau khi phẫu thuật, trí nhớ của cô ấy…”
“Cái này khó nói.” Bác sĩ dùng thái độ chuyên nghiệp giải thích: “Không phải tôi muốn chối bỏ trách nhiệm, nhưng vì thực tế những người gặp phải trường hợp này khác nhau, nên tôi không thể cho cậu câu trả lời chính xác, sau khi phẫu thuật, cô ấy có khôi phục trí nhớ không thì tôi không chắc chắn, tôi định đề nghị không phẫu thuật để khối máu tự tan, nhưng bây giờ khối máu đã đè lên dây thần kinh, cần phải phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật, có mấy trường hợp, một là khôi phục trí nhớ bao gồm cả quá khứ lẫn sau khi mất trí nhớ; hai là chỉ nhớ những việc trước khi mất trí nhớ hoặc chỉ nhớ những việc sau đó; ba là cái gì cũng không nhớ, các người phải chuẩn bị sẵn tâm lý, tóm lại là tình huống nào cũng có thể xảy ra.”
Nhuế Lập Ngôn nhìn sắc mặt khó coi của Nhuế Diệp, “Tiểu Diệp, không sao là tốt rồi, cháu đừng lo.”
Tại sao có thể không lo, cô khỏe đương nhiên anh vui, nhưng làm sao anh có thể không lo, “Cháu đi thâm Hinh Nhi.” Nói xong anh đi vào phòng bệnh.
Ai, thằng bé này, Nhuế Lập Ngôn than thở, quay đầu nói cảm ơn với bác sĩ. “Cảm ơn ông, bác sĩ.”
“Không có gì.”
Ninh Hinh Nhi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nên tỉnh lại, vừa nhìn thấy trần nhà quen thuộc, còn có tiếng nước nhỏ giọt, cô biết ngay bây giờ mình đang ở đâu.
Nhất định Nhuế Diệp lo gần chết, cô từ từ ngồi dậy, cảm thấy người không thoải mái, không thoải mái nhất chính là cảm giác mơ hổ mê muội, day nhẹ huyệt thái dương, đúng lúc Nhuế Diệp đi vào, anh sợ hãi vội vàng gạt tay cô ra.
“Em đang làm gì vậy?” Nhuế Diệp biết mình hơi to tiếng, nhưng anh rất lo lắng, sợ cô day nữa sẽ làm máu tụ trong đầu cô lệch khỏi vị trí.
“A Diệp, anh sao thế?” Cô vừa tỉnh lại anh đã hung dữ với cô, Ninh Hinh Nhi không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, Nhuế Diệp nén giận, cúi đầu nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, là anh không tốt.”
Ninh Hinh Nhi nhìn vẻ mặt anh nghiêm trọng, cô cũng cau mày: “A Diệp, sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Cô nhớ đầu mình hơi đau, đau đến mức cô mất ý thức, khi cô tỉnh lại đã ở trong bệnh viện, cho nên có lẽ ngủ mê rất lâu? Hay cô bị bệnh chỗ nào?
Nhưng vấn đề của cô chỉ đổi lại sự im lặng của anh. Nhuế Diệp nhìn cô chằm chằm không nói lời nào.
Ninh Hinh Nhi bị bộ dáng này của anh hù sợ, cho rằng mình bị bệnh, hơn nữa còn bệnh rất nặng, nghẹn ngào nói: “A DIệp, có phải em sắp chết không?”
Chữ chết đánh thẳng vào long Nhuế Diệp, anh mở to mắt, lớn tiếng trách móc: “Em không thể chết.”
“Em cũng không muốn. Người ta rất vất vả mới tìm được người trong lòng, còn vui vẻ kết hôn, vẫn chưa được ba tháng, làm sao em lại chết.” Bị anh mắng, cô khó lớn, không phải cô cố tình gây sự, mà anh không giải thích rõ.
“Đừng khóc.” Nhuế DIệp luống cuống lau nước mắt cho cô, “Đừng khóc, nhé?” Anh vì quá căng thẳng nên không chú ý nghe được từ thích cô nói.
Giọng nói dịu dàng của anh thành công làm Ninh Hinh Nhi dừng khóc. “Dáng vẻ vừa rồi của anh rất nghiêm trọng.”
“Anh…Không phải. Hinh Nhi, em không sao đâu.” Anh từ từ giải thích với cô.
“Nhưng bộ dáng của anh như nói em sắp chết.”
“Anh vốn như vậy mà.”
“Anh không như vậy.” Cô gái nhỏ nhấn mạnh.
“Đúng, anh không như vậy, anh vừa đùa em thôi…”
Chương 8
“Cho nên em sẽ không chết?” Nghe anh giải thích, Ninh Hinh Nhi vẫn hơi sợ hãi.
Làm ơn đi, cô mới hai mươi mốt tuổi, cô còn chưa sống hạnh phúc với chồng yêu được bao lâu, bây giờ cô chết, cô không thể chết! Cho dù có chết, cô cũng muốn chết già, không phải đột tử như vậy!
“Không cho phép nói từ chết nữa.” Có kiêng có lành, đừng tự nhiên nhắc đền từ này.
“Phù, vậy là được, vậy là được.” Hù chết cô.
Nếu không phải bây giờ không hợp, Nhuế Diệp rất muốn cười ra tiếng, bộ dáng nghiêm túc “Tôi không muốn chết, tôi muốn sống thật lâu” của cô rất buồn cười.
“Vậy em chỉ cần phẫu thuật là khỏi?” Cô nhẹ nhàng hỏi, không phải cô muốn hỏi nhẹ nhàng như vậy, mà là cô phát hiện chỉ cần cô nhắc đến chuyện này, nhất định Nhuế Diệp sẽ tức giận nhìn cô, mà anh rất ít khi tức giận, rốt cuộc anh đang giận cái gì?
“Đúng.”
Len lén nhìn anh vài lần, Ninh Hinh Nhi lại nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh đang giận cái gì?”
Anh không giận, anh thề anh không giận, anh chỉ……. Phiền não, “Không có gì.”
“Phẫu thuật rất nguy hiểm sao?” Không giữ được mạng là chuyện không tránh khỏi, Nhuế Diệp không nói, đều giữ chuyện buồn bực trong lòng, giống hệt hồi bé, rõ ràng thích cô, lại nói không thích cô…… Khoan đã, có phải cô vừa mới nhớ lại chuyện trước kia?
Trước kia anh không thích cô?
Vô số dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu đầu cô, vậy bây giờ Nhuế Diệp đang ngồi cạnh cô, lo lắng lại tức giận thì sao? Tại sao đột nhiên cô cảm thấy Nhuế Diệp không thích cô?
“Hinh Nhi, chỉ là ca phẫu thuật nhỏ, không cần lo lắng.” Nhuế Diệp ra lệnh cho mình không được nghĩ nhiều, tránh mấy cảm xúc không tốt này lây cho Ninh Hinh Nhi.
“A………. A Diệp.” Hiện tại cô không lo lắng vấn đề này, ngược lại đột nhiên cảm thấy mình quái lạ, “Có phải trước kia anh không thích em?’ Cô hỏi ấp a ấp úng, sợ mình nhận được câu trả lời khẳng định.
“Em………” Anh nín thở hỏi, “Em nhớ ra gì sao?”
Ninh Hinh Nhi lắc đầu, “Không có, chỉ là em vừa có cảm giác hình như anh không thích em.”
Trời ạ! Nhuế Diệp suýt nữa bị lời của cô hù chết, nhớ tới mấy tháng cố gắng này, đột nhiên cảm thấy thất bại, “Hinh Nhi, câu hỏi em hỏi anh, tự em suy nghĩ đi, anh yêu em không?”
Anh yêu cô không? Ninh Hinh Nhi nhắm mắt lại, ngồi dựa vào gối, anh không yêu không?
Trong lòng cô tự hỏi, sau khi mất trí nhớ, một cảm giác trống không níu chặt lấy cô, cô cho rằng cả đời sẽ như vậy, nếu như không gặp anh, cô thật sự không biết làm gì.
Sau đó anh lại chứng minh thân phận của cô, cầu hôn cô, cho cô một gia đình hoàn chỉnh, cho nên cô biết ơn anh?
Không phải! Biết ơn người ta, cũng không thể lấy hôn nhân cả đời của mình làm quà tặng, như vậy……….. Cô nhìn anh, có lẽ cô yêu anh, vì yêu, cho nên cô mới chấp nhận tất cả của anh.
Anh nói anh là chồng chưa cưới của cô, cô tin; anh nói họ sắp kết hôn, cô cũng tin, cho nên anh cầu hôn cô, cô đồng ý.
Cho nên tất cả những thứ này vì cô đã sớm yêu anh, bắt đầu từ lúc nào? Từ lúc nào cô đã yêu anh?
Chắc là lúc cô chưa mất trí nhớ! Trong lòng Ninh Hinh Nhi có rất nhiều cảm giác, cô yêu anh, cô chắc chắn.
Còn Nhuế Diệp thì sao? Ánh mắt anh nhìn cô rất dịu dàng, có rất nhiều cảm xúc bao quanh, ánh mắt nhìn cô thật say đắm.
“A Diệp, anh nói đi.” Trong lòng đã có đáp án, nhưng cô vẫn muốn nghe anh nói.
Lập tức Nhuế Diệp hiểu được ý nghĩ giảo hoạt trong đầu cô, thiếu chút nữa bị cô lừa, đã hiểu tâm ý của anh rồi, còn tham lam muốn nhiều hơn, nhưng mà đối với yêu, so đo quá nhiều, ngược lại sẽ mất càng nhiều, sao tất cả mọi người không thẳng thắn với nhau hơn.
“Anh thích em, anh yêu em.” Anh nói như vậy.
Ninh Hinh Nhi lắc đầu, “Lúc anh nói yêu em có thể tình cảm hơn chút được không?”
Cô nhóc chết tiệt! Không thấy anh căng thẳng đến mức mặt cứng đờ rồi hả, nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu của cô, thả lỏng mặt, lặp lại lần nữa.
Ninh Hinh Nhi vẫn lắc đầu, “Ai da, anh nói thật không có thành ý.”
Không thể so đo nhiều? Thôi đi! Nhìn cũng biết lòng tự trọng của đàn ông lớn hơn phụ nữ nhiều, Nhuế Diệp kéo lấy cô, đặt lên môi cô, nói cho cô biết, mình rất yêu cô, nếu không phải không thích hợp, không nên ở đây, anh nghĩ, có lẽ anh dùng một số hành động để chứng tỏ tình ý của anh, chắc chắn cô sẽ tin.
Ninh Hinh Nhi cười để mặc anh làm bậy, thật ra trong lòng mừng rỡ như nở hoa, anh nói rồi, anh yêu cô, cô cũng vậy, rất yêu rất yêu anh…..
Việc Nhuế Diệp lo lắng sau khi phẫu thuật cô mất trí nhớ hay hồi phục trí nhớ vần là điều phiền não, để anh lo là được, tránh khiến cô lo lắng.
Nếu như cô mất trí nhớ, anh sẽ theo đuổi lần nữa; nếu cô chỉ nhớ những điều đau khổ trước kia, anh sẽ nhận tội, để cô yêu anh lần nữa; nếu như cô giống bây giờ, như vậy tất cả họ đều vui vẻ, kết quả mỹ mãn.
Anh không thể quyết định tất cả, cho nên anh chỉ có thể tự cứu.
Ninh Hinh Nhi tỉnh lại, nhìn trần nhà trắng toát, tiếng tít tít máy tâm đồ, nhìn quanh, cô thấy vẻ mặt lo lắng của Nhuế Diệp, Nhuế Lập Ngôn và bác Trần.
Cô mỉm cười, câu nói đầu tiên là: “A Diệp, có thể đổi màu sơn trong bệnh viện không, nhìn màu trắng thật không có sức sống.”
Tất cả mọi người ngẩn người, sau đó mới lấy lại tinh thần, “Tiểu Hinh, cháu không sao chứ?”
“Có khó chịu chỗ nào không?”
“Cháu khoẻ không?”
Ồn ào huyên náo, Ninh Hinh Nhi nghe đến đau đầu, giơ tay ý bảo mọi người đừng nói nữa, “Không sao ạ!”
Mấy tiếng thở dài vang lên, không sao là tốt rồi.
“vậy bác về nhà bảo chị Lâm nấu canh để Tiểu Hinh bồi bổ.” Đầu suy nghĩ, cần cần mua óc heo không? Không được không được, biến thành đầu heo thì toi! Bác Trần vừa nói lảm nhảm vừa đi ra ngoài.
“Không sao chứ? A, vậy chú về công ty trước, Tiểu Diệp, cháu ở lại chăm sóc Tiểu Hinh, chuyện ở công ty để chú xử lý.” Nhuế Lập Ngôn giao toàn bộ trách nhiệm rồi đi.
Ừm, xem ra chú rất hiểu phụ nữ nghxi gì, Ninh Hinh Nhi mở to mắt nhìn Nhuế Diệp vẫn im lặng, bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ, “Nhuế Diệp……..”
Nhuế Diệp yên lặng vuốt mặt cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt, nhưng tinh thần không tệ lắm, “Có thoải mái không?”
Cuối cùng vẫn làm theo đề nghị của bác sĩ, nhanh chóng để cô phẫu thuật, mặc dù bác sĩ luôn đảm bảo với anh không có nguy hiểm gì, nhưng anh vẫn không không chế được mà chấn động. anh không lo lắng cô có nhớ ra không, anh chỉ lo lắng cho tính mạng của cô, tình yêu gì đó cũng có thể biến mất, cô sống rất tốt là điều quan trọng nhất!
“Không sao ạ, em chỉ muốn ngủ thôi.” Nói xong, cô liền híp mắt.
“Ừ, tạm thời anh đừng nói chuyện, nghỉ ngơi đi, anh sẽ ở cạnh em.” Nhuế Diệp sờ đầu cô, đắp kín chăn cho cô.
Ninh Hinh Nhi ngoan ngoãn nghe lời, nhắm mắt lại.
Cô khối phục trí nhớ rồi sao? Hay là giống như trước, anh há miệng, cử động mấy lần, cuối cùng lại thôi, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.
Một tháng sau, Ninh Hinh Nhi hồi phục rất nhanh, vả lại được bác sĩ đồng ý, rốt cuộc có thể về nhà nghỉ ngơi, vì vậy sắp xếp hành lí chuẩn bị về nhà, nhưng họ không về nhà riêng, mà là về nhà họ Nhuế, vì nhà họ Nhuế có chị Lâm, chị Lâm rất giỏi về canh bổ, có thể bồi bổ cơ thể cô thật tốt.
Mà Nhuế Diệp vẫn ở bên cạnh cô, không đến công ty, “A Diệp, anh không đến công ty sao?”
“Bây giờ em quan trọng nhất.” Nhuế Diệp trả lời.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian